Tác giả đã đặt mình vào tâm hồn bé thơ đang nằm dưới bùn sâu ở Làng Nủ để viết nên bài thơ trong veo, đẹp đẽ và thổn thức lòng người. Bài thơ viết vào buổi họp phụ huynh đầu năm.
Hôm nay tôi cũng đi họp PH đầu năm cho con và đọc được bài thơ này. Năm học mới bắt đầu rồi, nhưng có những bé thơ không còn tới trường.
"Các chú ơi cào nhẹ tay thôi nhé
Dưới bùn sâu con nằm ngủ chiều hôm
Sát
kề bên cũng có mẹ nằm cùng
Tay mẹ vẫn còn ôm con chặt lắm
Các chú ơi nhẹ bàn chân bước tới
Kéo giùm con tấm chăn cũ màu rêu
Tại đêm qua mưa nước lũ về nhiều
Chăn trôi mất, con co ro lạnh giá
Bố ơi bố mai xin cô nghỉ ạ
Năm học này cả chục đứa rời xa
Mẹ và con cũng vĩnh biệt cả nhà
Bố ở lại chăm bà già sức yếu
Các chú ơi nhẹ tay thêm một xíu
Lưỡi cuốc kia sắp chạm tới con rồi
Nửa sợ đau, nửa chỉ muốn về thôi
Về chào bố, mẹ và con đi nhé!".
Tg: Đặng Văn Khoa (quận Tân Bình-Tp HCM)